Lời giăi bày cuối sách Tây Phương Xác Chỉ

         

Tuy các bậc cổ thánh tiên hiền xa cách đời hiện tại đă lâu, nhưng đọc sách này, thấy rơ những lời dạy trong đây quyết chẳng phải là hư ngụy vậy. Chỉ bàn về lư thôi th́ Phật pháp du nhập Trung Quốc đă một ngàn năm trăm năm. Trong khoảng thời gian ấy, bậc hào kiệt, minh duệ hễ được một bản kinh, một bài kệ liền quyết định tin nhập, liễu thoát sanh tử, chẳng tính nổi số lượng. C̣n bọn trí cạn vội dùng ư riêng xét đoán hàm hồ, bảo Phật giáo vốn phát xuất tự Lăo Trang, những thuyết ngụy tác của bọn họ nay thấy đầy trong các sách vở bên đạo Lăo. Cứ thử đem các kinh Viên Giác, Lăng Nghiêm mà đối chiếu với kinh Đạo giáo là thấy ngay rành rành mức độ sâu cạn, hợp lư, vô lư khác nhau. Tư tưởng Lăo Trang chẳng bằng được nổi với tư tưởng Phật giáo, sao lại bảo là Phật giáo học theo Lăo Trang? Điều chẳng hợp lư ấy tự đă phơi bày cái sai của những hạng người tư tâm trên! 

Gần đây, chuyện xoay cơ khá thịnh hành, các bậc Thánh Hiền trong Tam Giáo thường tùy phương cảm ứng hoằng khai giáo pháp để hóa độ người đời. Đấy chẳng qua là chuyện bất dĩ. Đọc sách này, ta thấy được những lời dạy đây quyết chẳng phải là ngụy tạo. Cũng chỉ là căn cứ theo lư mà phán định thôi! Tây Phương Xác Chỉ là lời thuyết pháp của Bồ Tát Giác Minh Diệu Hạnh từ cơi Cực Lạc. Những điều ngài dạy là chê trách tà tu, chỉ quy Tịnh Độ, xiển dương chơn lư nhiệm mầu Nhất Tâm, là mấu chốt u huyền để hướng thượng, là kim chỉ nam đích thực cho việc học Phật.

Tôi đọc đi, đọc lại, phải than thở rằng:

- Hỡi ơi! Liên hoa quốc độ chẳng hề rời khỏi ngay nơi ta hiện đương ở! A Di Đà Phật là toàn thể chúng sanh, sao chúng sanh thường chẳng hay biết, chưa hề phát một niệm tâm hồi hướng, từ chỗ mê vào chỗ mê, trôi lăn bao kiếp, chẳng đáng xót sao! Bồ Tát bi nguyện thâm trọng, đời đời  duyên theo chúng sanh, chẳng hề ĺa bỏ, hóa hiện giáng cơ khác nào ngài đă tự hiện thân thuyết pháp?

Đọc cuốn sách này thật đă tin nổi bổn tâm của chính ḿnh. Tu hành đúng như lời dạy, tâm tâm hồi hướng, không c̣n nghĩ ǵ khác, niệm đến cùng cực, vọng t́nh trống không, đột nhiên vô trụ; tuy hiện vẫn sống trong đời ngũ trược ác thế, thân đă nghiễm nhiên ngự trong cơi Liên Hoa. Một khi báo duyên đă hết, trong khoảng khảy ngón tay liền văng sanh. Nhân nào quả nấy, chẳng có trước sau. C̣n ai chẳng tin nổi tự tâm th́ v́ vậy sẽ chẳng tin nổi Tịnh Độ. Thậm chí có người c̣n nghi ngờ sách này là ngụy tác th́ tôi cũng chẳng biết làm thế nào?

Sách này được bạn tôi là ông Vương Tam Quán khắc ván in gần xong th́ bị lửa cháy mất. Các hiền hữu của chúng tôi bèn khắc lại để sách được lưu hành trong đời. Tôi kính cẩn hiệu đính chương cú, sắp đặt thứ tự trước sau. Làm xong bèn viết lời giăi bày như vậy.

Tháng Tám mùa Thu năm Càn Long thứ ba mươi tám, Đông Lâm hậu học Bành Thiệu Thăng soạn.

 

Phụ lục

Nhất tâm quy mạng hồi hướng văn

 

Nhất tâm quy mạng đức A Di Đà Phật ở thế giới Cực Lạc, nguyện Phật dùng tịnh quang soi chiếu con, dùng từ thệ nhiếp độ con. Con nay chánh niệm xưng danh Như Lai, hành đạo Bồ Đề, cầu sanh Tịnh Độ. Phật xưa đă thề:

“Nếu có chúng sanh muốn sanh về cơi ta, chí tâm tin ưa, dẫu chỉ mười niệm, nếu chẳng được sanh, chẳng lấy Chánh Giác”.

Do nhân duyên niệm Phật đây, con được vào trong biển đại thệ nguyện của Như Lai, nương từ lực của Phật các tội tiêu diệt, căn lành tăng trưởng. Như lúc lâm chung, tự biết thời khắc, thân không bịnh khổ, tâm chẳng tham luyến, ư chẳng điên đảo như nhập Thiền Định. Phật và thánh chúng tay cầm đài vàng đến tiếp rước con. Trong khoảng một niệm sanh về Cực Lạc. Hoa nở gặp Phật liền nghe Phật thừa, đốn khai Phật huệ, rộng độ chúng sanh măn nguyện Bồ Đề.

Thập phương tam thế hết thảy chư Phật, hết thảy Bồ Tát Ma Ha Tát, Ma Ha Bát Nhă Ba La Mật.